Đâu ai-đâu ai-đâu ai-đâu ai yêu
Đâu ai yêu nghệ thuật đến
Đâu ai-đâu ai-đâu ai-đâu ai yêu
Đâu ai yêu nghệ thuật đến thế
Đâu ai-đâu ai-đâu ai-đâu ai yêu
Đâu ai yêu nghệ thuật đến
Đâu ai-đâu ai-đâu ai-đâu ai yêu
Đâu ai yêu nghệ thuật đến thế
Đâu ai yêu nghệ thuật đến thế
Nếu yêu nghệ thuật là một mệnh đề
Giống như tôi trong ánh mắt em lúc ấy
Yêu đến mấy vẫn sẽ thấy điểm chê
Đâu ai yêu nghệ thuật đến thế
Như yêu một cô gái miền quê
Nhưng lên thành phố
Trông em càng diễm lệ
Không một thằng nào có thể kiềm chế
Đâu ai yêu nghệ thuật đến thế
Thứ nó muốn là thứ bên lề
Là cái cảm giác gác chân chễm chệ
Ôm hai em ghệ bệ vệ trên con Bentley
Đâu ai yêu nghệ thuật đến thế
Nó chỉ coi nghệ thuật như một tấm vé
Tiếng ting ting của dây đàn
Nghe sao phê bằng tiếng ting ting
Mỗi khi tiền về
Đâu ai yêu nghệ thuật đến thế
Xếp một hàng vào để tao thử kiểm kê
Làm đến hết đời về chưa từng than mệt
Ai làm được mày mau kể tên đê
Đâu ai yêu nhiều đến thế
Câu trả lời sao nghe như là tiếng dế
Nghệ thuật đẹp như một vị hiền thê
Cưới về mới biết khó tính
Như là tiền thuế
Đâu ai-đâu ai-đâu ai-đâu ai yêu
Đâu ai yêu nghệ thuật đến
Đâu ai-đâu ai-đâu ai-đâu ai yêu
Đâu ai yêu nghệ thuật đến thế
Đâu ai-đâu ai-đâu ai-đâu ai yêu
Đâu ai yêu nghệ thuật đến
Đâu ai-đâu ai-đâu ai-đâu ai yêu
Đâu ai yêu nghệ thuật đến thế
Ai mà yêu nghệ thuật đến thế
Thứ tình yêu càng độc hại lại càng mê
Những lời khuyên cần nói
Thì nàng vặn bé
Tiền nói thì nàng nghe
Vì nàng đâu yêu nghệ thuật đến thế
Mỗi ngày nàng đều
Đối diện với khen chê
Mọi sự giày xéo đều đã bén rễ
Mất hết cảm giác như bị tiêm tê
Đâu ai yêu nghệ thuật đến thế
Nếu phải sống trong căn nhà dột ven đê
Nhìn đàn con ngây thơ mặt gầy gò
Ôm bụng đói và hóng mẹ về
Đâu ai yêu nghệ thuật đến thế
Vốn dĩ chẳng có ràng buộc hay tuyên thệ
Tình yêu trên đời
Mỗi người một biến thể
Yêu mà sắc yếu hãy làm một viên C
Đâu ai-đâu ai-đâu ai-đâu ai yêu
Đâu ai yêu nghệ thuật đến
Đâu ai-đâu ai-đâu ai-đâu ai yêu
Đâu ai yêu nghệ thuật đến thế
Đâu ai-đâu ai-đâu ai-đâu ai yêu
Đâu ai yêu nghệ thuật đến
Đâu ai-đâu ai-đâu ai-đâu ai yêu
Đâu ai yêu nghệ thuật đến thế
Có người đã từng yêu
Nghệ thuật đến thế
Vì yêu nên nó mới kiệt quệ
Mới có chuyện kể
Lắm lúc điên lên mất hết cả thể diện để
Thỏa mãn được hai chữ đam mê
Nếu từng yêu nghệ thuật đến thế
Đến nỗi bất chấp dù có mệnh hệ
Luôn xông xáo như là lính đánh thuê
Để rồi nhận về toàn là nỗi ê chề
Nghệ thuật là người đàn bà quyền thế
Luôn lộng lẫy như bận cả cành Cartier
Ai cũng chỉnh tề muốn xếp hàng vào kén rể
Mong có nàng tay ấp mỗi lúc đêm về
Khoái lạc đê mê đố ai đếm xuể
Nào là cự cãi kiêng nể
Sẽ có cả đôi co chửi bới thậm tệ
Điên lên thì lật bàn cầm ghế
Nhưng nếu như mày thật sự đủ điên để
Đặt đau thương và hạnh phúc
Ở vị trí liền kề
Nếu mày yêu nghệ thuật đến thế
Khiến cho hệ quả phản bội lại tiền đề
Mấy ai yêu nghệ thuật đến thế
Khiến cho hệ quả phản bội lại tiền đề