Duyên Do Trời, Phận Tại Ta

Nhạc sĩ / Tác giả: Phan HiếuVoi Bản Đôn
Trình Bày: Voi Bản Đôn

Trời hóa cơn mưa
Lặng rơi bên thềm
Nỗi đau trong lòng
Trở nên hóa đá
Chẳng thể đứng
Lên được nữa
Nước mắt rơi
Cùng với vết mưa
Hỏi trời sao chẳng
Cuốn lấy những vấn vương
Bởi anh đã quá tuyệt vọng
Vì người anh nỡ
Xem như sinh mệnh
Chẳng còn thiết tha
Chuyện cớ duyên do trời
Còn phận tại chúng ta
Nói yêu nhau một đời
Mà xa nhau mãi ngàn trùng
Chỉ là không còn
Bên nhau nữa
Mà lại gieo mình
Nơi tăm tối
Biết đến khi nào
Mới thấy lại ánh mặt trời
Vốn cuộc sống
Đã chẳng bình yên
Vậy mà sao duyên phận
Cũng lận đận
Trót lấy tâm can
Yêu một người không đáng
Lỡ đánh rơi một nhịp
Yêu thương thôi
Anh nhặt vội lên trao ai rồi
Gió cuốn mây hợp thành giông tố
Chắn ngang đường
Chia đường về hai lối
Trời hóa cơn mưa
Lặng rơi bên thềm
Nỗi đau trong lòng
Trở nên hóa đá
Chẳng thể đứng
Lên được nữa
Nước mắt rơi
Cùng với vết mưa
Hỏi trời sao chẳng
Cuốn lấy những vấn vương
Bởi anh đã quá tuyệt vọng
Vì người anh nỡ
Xem như sinh mệnh
Chẳng còn thiết tha
Vốn cuộc sống
Đã chẳng bình yên
Vậy mà sao duyên phận
Cũng lận đận
Trót lấy tâm can
Yêu một người không đáng
Lỡ đánh rơi một nhịp
Yêu thương thôi
Anh nhặt vội lên trao ai rồi
Gió cuốn mây hợp thành giông tố
Chắn ngang đường
Chia đường về hai lối
Trời hóa cơn mưa
Lặng rơi bên thềm
Nỗi đau trong lòng
Trở nên hóa đá
Chẳng thể đứng
Lên được nữa
Nước mắt rơi
Cùng với vết mưa
Hỏi trời sao chẳng
Cuốn lấy những vấn vương
Bởi anh đã quá tuyệt vọng
Vì người anh nỡ
Xem như sinh mệnh
Chẳng còn thiết tha
Trời hóa cơn mưa
Lặng rơi bên thềm
Nỗi đau trong lòng
Trở nên hóa đá
Chẳng thể đứng
Lên được nữa
Nước mắt rơi
Cùng với vết mưa
Hỏi trời sao chẳng
Cuốn lấy những vấn vương
Bởi em đã quá tuyệt vọng
Vì người em nỡ
Xem như sinh mệnh
Chẳng còn thiết tha
Chuyện cớ duyên do trời
Còn phận tại chúng ta
Chuyện cớ duyên do trời
Còn phận tại chúng ta
Chuyện cớ duyên do trời
Còn phận tại chúng ta
Chuyện cớ duyên do trời
Còn phận tại chúng ta

CÓ THỂ BẠN MUỐN NGHE

Hợp Âm

Intro
[Am] [G] [C] [F]
[Dm] [E7] [Am]

Verse 1
[Am] Trời hóa cơn [G] mưa
[C] Lặng rơi bên [F] thềm
[Dm] Nỗi đau trong [E7] lòng
[Am] Trở nên hóa [A7] đá
[Dm] Chẳng thể [G] đứng
[C] Lên được [Am] nữa
[Dm] Nước mắt [E7] rơi
[Am] Cùng với vết mưa

Chorus
[Am] Hỏi trời sao chẳng
[G] Cuốn lấy những vấn [C] vương
[F] Bởi anh đã quá tuyệt [Dm] vọng
[E7] Vì người anh nỡ
[Am] Xem như sinh mệnh
[A7] Chẳng còn thiết [Dm] tha
[G] Chuyện cớ duyên do [C] trời
[Am] Còn phận tại chúng [Dm] ta
[E7] Nói yêu nhau một [Am] đời
Mà xa nhau mãi ngàn [E7] trùng
[Am] Chỉ là không còn
[G] Bên nhau [C] nữa
[F] Mà lại gieo [Dm] mình
[E7] Nơi tăm [Am] tối
Biết đến khi nào
[F] Mới thấy lại ánh mặt [E7] trời

Verse 2
[Am] Vốn cuộc sống
[G] Đã chẳng bình [C] yên
[F] Vậy mà sao duyên phận
[Dm] Cũng lận [E7] đận
[Am] Trót lấy tâm [A7] can
[Dm] Yêu một người không [G] đáng
[C] Lỡ đánh rơi một [Am] nhịp
[Dm] Yêu thương [E7] thôi
[Am] Anh nhặt vội lên trao ai [A7] rồi
[Dm] Gió cuốn mây hợp thành giông [G] tố
[C] Chắn ngang [Am] đường
[Dm] Chia đường về hai [E7] lối

Outro
[Am] Trời hóa cơn mưa
[G] Lặng rơi bên [C] thềm
[F] Nỗi đau trong lòng
[Dm] Trở nên hóa [E7] đá
[Am] Chẳng thể [G] đứng
[C] Lên được [Am] nữa
[Dm] Nước mắt [E7] rơi
[Am] Cùng với vết mưa
[Am] Hỏi trời sao chẳng
[G] Cuốn lấy những vấn [C] vương
[F] Bởi em đã quá tuyệt [Dm] vọng
[E7] Vì người em nỡ
[Am] Xem như sinh mệnh
[A7] Chẳng còn thiết [Dm] tha
[G] Chuyện cớ duyên do [C] trời
[Am] Còn phận tại chúng [Dm] ta
[E7] Chuyện cớ duyên do [Am] trời
Còn phận tại chúng [Dm] ta
[E7] Chuyện cớ duyên do [Am] trời
Còn phận tại chúng [Dm] ta
[E7] Chuyện cớ duyên do [Am] trời
Còn phận tại chúng [Am] ta

Dưới đây là phân tích chi tiết lời bài hát “Duyên Do Trời, Phận Tại Ta” của Voi Bản Đôn (Phan Hiếu).


 

Phân tích lời bài hát

 

“Duyên Do Trời, Phận Tại Ta” là một bản ballad buồn, chậm rãi, chất chứa sự day dứt và nỗi đau của một cuộc tình tan vỡ. Ca từ của bài hát không chỉ nói về sự chia ly mà còn đi sâu vào nỗi đau tinh thần, sự tuyệt vọng và sự chấp nhận cay đắng.

 

1. Nỗi đau và sự bất lực

 

Trời hóa cơn mưa Lặng rơi bên thềm Nỗi đau trong lòng Trở nên hóa đá Chẳng thể đứng Lên được nữa Nước mắt rơi Cùng với vết mưa Hỏi trời sao chẳng Cuốn lấy những vấn vương Bởi anh đã quá tuyệt vọng Vì người anh nỡ Xem như sinh mệnh Chẳng còn thiết tha

Lời bài hát mở đầu bằng hình ảnh “mưa” rơi, một biểu tượng quen thuộc của sự buồn bã, cô đơn. Nỗi đau được ví như “hóa đá”, một cảm giác nặng nề, tê liệt đến mức không thể nhúc nhích. “Chẳng thể đứng lên được nữa” không chỉ là sự bất lực về thể chất mà còn là sự suy sụp về tinh thần.

Sự tuyệt vọng được thể hiện rõ ràng khi nhân vật trong bài hát cầu xin “trời sao chẳng cuốn lấy những vấn vương”. Anh đã quá đau khổ, không còn thiết tha điều gì nữa, đặc biệt là khi người anh “xem như sinh mệnh” lại rời đi. Đây là một sự mất mát lớn, không chỉ là mất đi một người mà còn là mất đi ý nghĩa của cuộc sống.

 

2. Trách móc và chấp nhận

 

Chuyện cớ duyên do trời Còn phận tại chúng ta Nói yêu nhau một đời Mà xa nhau mãi ngàn trùng Chỉ là không còn Bên nhau nữa Mà lại gieo mình Nơi tăm tối Biết đến khi nào Mới thấy lại ánh mặt trời

Đoạn này là lời phân trần, trách móc nhưng cũng là sự chấp nhận cay đắng. Câu nói “Duyên do trời, phận tại ta” là triết lý chính của bài hát. Duyên số có thể đưa hai người đến với nhau, nhưng việc duy trì mối quan hệ lại do chính con người quyết định. Sự chia ly không phải lỗi của số phận mà là do chính hai người đã không giữ được.

Nỗi đau không chỉ là việc “xa nhau mãi ngàn trùng”, mà còn là sự tự hủy hoại bản thân, “gieo mình nơi tăm tối”. Điều này cho thấy sự mất phương hướng, lạc lối sau khi tình yêu tan vỡ. Nhân vật chính không biết đến bao giờ mới thoát khỏi sự tăm tối để “thấy lại ánh mặt trời”, một hình ảnh của hy vọng và cuộc sống mới.

 

3. Sự trớ trêu của định mệnh

 

Vốn cuộc sống Đã chẳng bình yên Vậy mà sao duyên phận Cũng lận đận Trót lấy tâm can Yêu một người không đáng Lỡ đánh rơi một nhịp Yêu thương thôi Anh nhặt vội lên trao ai rồi Gió cuốn mây hợp thành giông tố Chắn ngang đường Chia đường về hai lối

Đoạn này thể hiện sự trớ trêu của cuộc sống và tình yêu. Cuộc sống đã không bình yên, vậy mà tình duyên lại càng thêm trắc trở. Lời ca “trót lấy tâm can, yêu một người không đáng” là một sự hối tiếc, oán trách chính bản thân đã dành tình cảm cho sai người.

Hình ảnh “đánh rơi một nhịp yêu thương” là sự tiếc nuối về những khoảnh khắc đã mất, và sự đau đớn khi thấy người đó “nhặt vội lên trao ai rồi”. Nó thể hiện sự phản bội, dối lừa trong tình yêu. Cuối cùng, “gió cuốn mây hợp thành giông tố” là hình ảnh của sự biến cố, chia cắt, khiến hai người phải đi trên hai con đường khác nhau, không thể quay lại.


 

Kết luận

 

“Duyên Do Trời, Phận Tại Ta” là một bài hát đầy chất tự sự và bi kịch. Ca từ của bài hát không chỉ đơn thuần là sự than vãn mà còn là sự chiêm nghiệm sâu sắc về tình yêu, số phận và sự lựa chọn của con người. Nỗi đau, sự tuyệt vọng và sự chấp nhận đan xen nhau tạo nên một tác phẩm âm nhạc đầy cảm xúc, chạm đến những nỗi đau thầm kín nhất trong lòng mỗi người. Bài hát nhắc nhở rằng, dù duyên phận có thể do trời định, nhưng hạnh phúc và khổ đau của một cuộc tình lại phụ thuộc vào chính chúng ta.