Hồi Ức

Trình Bày: Phan Mạnh Quỳnh

Nơi ai mòi bước chân tim về nước nấu
Nhẹ gỗi đông
Ngừng nỗi đau
Tôi đi qua tấm bia không yên hình dù
Trước mắt những cái tên xa xôi lạ
Sinh ra hay chết đi giờ như dĩ vãng
Người ghé ngang rồi biển tàn
Những đêm đông nghe chuyện xưa thấy nhau
Ngày ấy cha như
đứa trẻ thơ bơ ngơ
Bà lão không tên xa rồi,
người cũ như cần gió trôi
Hồi ức nơi cha đồng đầy,
nhưng âm áp chưa vời
Giữa mênh măng bao điều chưa biết tới
Người hãy cho tôi khui đầu nghe dân lối
ngày sau lúc tôi như là
một cơn gió bay thoáng qua đời nhẵn hay quên người là
vội vã
bên kia những đám cây bé như mầm tươi
sau bao năm vốn cao lớn xe mặt trời nhận nhẹo quanh qué mùi thanh xuân đâu nữa
Tôi hết thơ,
đời hết mơ
Đã đi qua bao buồn vui kiếp sống
Hạnh phúc đau thương không còn nhiều sống mong
Người tay bế tôi xa rồi
Hình bóng khuất sâu đã nuôi
Hàn yên chỉ còn nụ cười và những tiếng nói xa khơi
Sẽ băng qua
con đường chia thế giới
Mọi dấu chân xưa phải mờ trên khắp lối
Ta ứng phúc giây tương phùng
Người xưa khiến tôi nhớ nhung
Hẹn nhau lúc trái đất ngưng
Nhìn lại tôi như lá cây trên cành,
tư trôi non dần xanh rồi khô heo
Đình mình cho đôi khi ta lưu nơi tìm nhau hay có khi băng qua không vết dấu
Hãy ở đây gần tôi một đoạn đường,
rồi mìm cười chào nhau khi khát hương
Yêu thương nhẹ trước khi vô hình chứa
Gió xuân sang lây nhẹ bay mái tóc
Và nắng trên vai ai buồn ai đứng khóc
Dịu đi nỗi đau trong lòng
Rồi biết đâu ai ngoái trống
Hồi ức nay mai chỉ còn lại mối quá khứ không
Ngày sau lúc tôi như là
một cơn gió bay thoáng qua

CÓ THỂ BẠN MUỐN NGHE

Hợp Âm

Nơi ai mòi bước chân tim về nước nấu
[Am]
Nhẹ gỗi đông
[Em]
Ngừng nỗi đau
[F]
Tôi đi qua tấm bia không yên hình dù
[Dm]
Trước mắt những cái tên xa xôi lạ
[E7]

Sinh ra hay chết đi giờ như dĩ vãng
[Am]
Người ghé ngang rồi biển tàn
[Em]
Những đêm đông nghe chuyện xưa thấy nhau
[F]
Ngày ấy cha như
[Dm]
đứa trẻ thơ bơ ngơ
[E7]

Bà lão không tên xa rồi,
[Am]
người cũ như cần gió trôi
[Em]
Hồi ức nơi cha đồng đầy,
[F]
nhưng âm áp chưa vời
[Dm]
Giữa mênh mông bao điều chưa biết tới
[E7]

Người hãy cho tôi khui đầu nghe dân lối
[Am]
Ngày sau lúc tôi như là
[Em]
một cơn gió bay thoáng qua đời
[F]
Nhẵn hay quên người là
[Dm]
vội vã
[E7]

Bên kia những đám cây bé như mầm tươi
[Am]
Sau bao năm vốn cao lớn xe mặt trời
[Em]
Nhận nhẹo quanh qué mùi thanh xuân đâu nữa
[F]

Tôi hết thơ,
[Dm]
đời hết mơ
[E7]
Đã đi qua bao buồn vui kiếp sống
[Am]
Hạnh phúc đau thương không còn nhiều sống mong
[Em]

Người tay bế tôi xa rồi
[F]
Hình bóng khuất sâu đã nuôi
[Dm]
Hàn yên chỉ còn nụ cười và những tiếng nói xa khơi
[E7]

Sẽ băng qua
[Am]
con đường chia thế giới
[Em]
Mọi dấu chân xưa phải mờ trên khắp lối
[F]

Ta ứng phúc giây tương phùng
[Dm]
Người xưa khiến tôi nhớ nhung
[E7]
Hẹn nhau lúc trái đất ngưng
[Am]

Nhìn lại tôi như lá cây trên cành,
[Em]
tư trôi non dần xanh rồi khô heo
[F]
Đình mình cho đôi khi ta lưu nơi tìm nhau
[Dm]
hay có khi băng qua không vết dấu
[E7]

Hãy ở đây gần tôi một đoạn đường,
[Am]
rồi mìm cười chào nhau khi khát hương
[Em]
Yêu thương nhẹ trước khi vô hình chứa
[F]

Gió xuân sang lây nhẹ bay mái tóc
[Dm]
Và nắng trên vai ai buồn ai đứng khóc
[E7]

Dịu đi nỗi đau trong lòng
[Am]
Rồi biết đâu ai ngoái trống
[Em]
Hồi ức nay mai chỉ còn lại mối quá khứ không
[F]

Ngày sau lúc tôi như là
[Dm]
một cơn gió bay thoáng qua
[E7]
[Am]

Bài hát Hồi Ức của Phan Mạnh Quỳnh là một ca khúc đậm chất trữ tình, mang nặng tâm sự, ký ức và những cảm xúc sâu lắng về cuộc sống, về thời gian đã qua và những người thân yêu đã rời xa. Dưới đây là phân tích chi tiết về lời bài hát:


Chủ đề chính:

Bài hát nói về ký ức, những hồi ức về quá khứ, sự chia ly, mất mát, và những cảm xúc khó quên liên quan đến gia đình, tuổi thơ, và sự trôi qua của thời gian. Nó mang đậm tính triết lý về cuộc sống và cái chết, về sự vô thường và giá trị của tình cảm.


Phân tích chi tiết:

  • Nơi ai mòi bước chân tim về nước nấu, Nhẹ gỗi đông, Ngừng nỗi đau…
    Hình ảnh mở đầu là một nơi xa xôi, gợi nhớ về quê hương, về những bước chân quay trở lại. “Tim về nước nấu” có thể tượng trưng cho việc trở về cội nguồn, nơi an yên, hay nguồn cội của cảm xúc.

  • Tôi đi qua tấm bia không yên hình dù, Trước mắt những cái tên xa xôi lạ
    Đây có thể là hình ảnh người đi qua nghĩa trang, hay nơi tưởng niệm những người thân đã mất. “Tấm bia” và “những cái tên” gợi nỗi buồn và sự chia ly.

  • Sinh ra hay chết đi giờ như dĩ vãng
    Ý niệm về sự vô thường, rằng cuộc đời này dù sinh ra hay mất đi cũng chỉ là những chuyện cũ, quá khứ mà thôi.

  • Người ghé ngang rồi biển tàn, Những đêm đông nghe chuyện xưa thấy nhau
    Hình ảnh người qua đời, biển tàn như sự kết thúc, nhưng ký ức và những câu chuyện xưa vẫn còn vang vọng trong tâm trí.

  • Ngày ấy cha như đứa trẻ thơ bơ ngơ, Bà lão không tên xa rồi…
    Nhớ về những người thân yêu, cha mẹ ngày xưa, bà lão… tất cả là những ký ức thân thương nhưng giờ đã khuất xa.

  • Hồi ức nơi cha đồng đầy, nhưng âm áp chưa vời
    “Cha đồng” có thể chỉ người cha, và “âm áp chưa vời” nói về tình cảm sâu đậm, khó quên.

  • Giữa mênh mông bao điều chưa biết tới…
    Con người còn nhiều điều chưa khám phá, chưa hiểu về cuộc đời.

  • Ngày sau lúc tôi như là một cơn gió bay thoáng qua đời
    Biểu tượng cho sự phù du, vô thường của cuộc sống.

  • Tôi hết thơ, đời hết mơ, Đã đi qua bao buồn vui kiếp sống
    Người kể chuyện đã trải qua nhiều, trở nên trưởng thành hơn, mất dần sự hồn nhiên, mộng mơ.

  • Hạnh phúc đau thương không còn nhiều sống mong…
    Biết trân trọng những khoảnh khắc ý nghĩa dù cuộc sống có nhiều đau thương.

  • Hình bóng khuất sâu đã nuôi, Hàn yên chỉ còn nụ cười và những tiếng nói xa khơi
    Dù người thân đã xa, nhưng những ký ức vẫn nuôi dưỡng tâm hồn, vẫn mang đến sự bình yên.

  • Sẽ băng qua con đường chia thế giới…
    Ý niệm về sự phân ly giữa sống và chết, quá khứ và hiện tại.

  • Ta ứng phúc giây tương phùng, Người xưa khiến tôi nhớ nhung
    Niềm hy vọng một ngày gặp lại người thân, những người đã khuất.

  • Nhìn lại tôi như lá cây trên cành, từ trôi non dần xanh rồi khô héo
    So sánh bản thân với lá cây trải qua các mùa, tượng trưng cho sự đổi thay của cuộc sống và tuổi tác.

  • Đình mình cho đôi khi ta lưu nơi tìm nhau…
    Khoảng khắc tạm dừng để nhớ về nhau, tìm về những kỷ niệm.

  • Yêu thương nhẹ trước khi vô hình chứa…
    Tình cảm dù nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, lưu giữ trước khi mọi thứ phai nhạt.

  • Gió xuân sang lây nhẹ bay mái tóc…
    Hình ảnh thiên nhiên nhẹ nhàng, như sự chuyển giao của thời gian.

  • Rồi biết đâu ai ngoái trông, Hồi ức nay mai chỉ còn lại mối quá khứ không
    Sự tiếc nuối, biết đâu chỉ còn lại ký ức như một cái bóng không thể nắm giữ.


Tổng kết:

“Hồi Ức” là một bài hát về thời gian, về những mất mát và ký ức gắn bó với người thân, với tuổi thơ và quê hương. Bài hát có một nét buồn man mác, suy tư sâu sắc về cuộc sống và tình cảm. Phan Mạnh Quỳnh dùng những hình ảnh đậm chất thơ, những biểu tượng của thiên nhiên và cuộc sống để truyền tải nỗi lòng và sự trân trọng những khoảnh khắc đã qua.