Verse 1 [Em] Ngày em [C] đi [G] Anh vẫn nghĩ cơn đau sẽ chóng [D] tàn Mà ngần ấy thời [Em] gian Vẫn chưa thể quên tên [C] em Và anh [G] nghĩ Sẽ đến lúc con sông kia khô [D] cạn Nắng sẽ xoá tên [Em] em Nhưng tiếc thay có mây [C] đen Người bỏ [G] ta Lưng chừng nơi đây ngọn [D] thác Mắt đăm [Em] chiêu Đắm trong tiếng mưa đang [C] rơi Ừ thì [G] thôi xin hẹn em chân trời [D] khác Lúc hai ta đã đi hết cả cuộc [Em] đời
Chorus Đêm đang tới anh đang [C] buồn Mưa đang [G] rơi Em quay bước ra [D] đi Chỉ là bờ môi không nói nên [Em] lời Anh không [C] muốn Nhưng trong lòng đau em [G] ơi Mưa rơi cho đến bao [D] lâu Thì mọi niềm đau biến mất trên [Em] đời Anh ơi em mong anh sẽ [C] biết Trăm năm sau em vẫn chẳng [G] quên Nụ cười nhẹ nhàng và bình [D] yên Buồn thay bình yên chẳng lâu [Em] dài Treo trên cung trăng tâm tư [C] ấy Cô đơn đi qua bao tháng [G] ngày Một người thật buồn một người [D] say Làm sao để vơi nỗi đau [Em] này Chẳng còn ai bên [C] em Ngủ say mỗi sớm [G] mai Chẳng còn [D] ai Để em kề vai mỗi khi [Em] buồn Thì anh [C] ơi Em không cầu mong ta trở [G] lại Mà chỉ mong một chút bình [D] yên Giữa tâm [Em] hồn Cơn mưa đang [C] rơi Chỉ là em giấu che đi thôi anh [G] ơi Đường về nay đã không cùng [D] lối Thì thôi chỉ mong trái tim [Em] này Yên bình yên [C] bình
Verse 2 Ngày em [C] đi [G] Anh vẫn nghĩ con tim anh kiên [D] cường Mà nào có được [Em] đâu Em lại khiến tim anh [C] đau Đừng suy [G] nghĩ Thế gian vốn lâu nay luôn vô [D] thường Sẽ đến lúc phôi [Em] phai Nhưng chẳng ai biết bao [C] lâu Người bỏ [G] ta Lưng chừng nơi đây ngọn [D] thác Mắt đăm [Em] chiêu Đắm trong tiếng mưa đang [C] rơi Ừ thì [G] thôi xin hẹn em chân trời [D] khác Lúc hai ta đã đi hết cả cuộc [Em] đời
Chorus Đêm đang tới anh đang [C] buồn Mưa đang [G] rơi Em quay bước ra [D] đi Chỉ là bờ môi không nói nên [Em] lời Anh không [C] muốn Nhưng trong lòng đau em [G] ơi Mưa rơi cho đến bao [D] lâu Thì mọi niềm đau biến mất trên [Em] đời Đêm đang tới anh đang [C] buồn Mưa đang [G] rơi Em quay bước ra [D] đi Chỉ là bờ môi không nói nên [Em] lời Anh không [C] muốn Nhưng trong lòng đau em [G] ơi Mưa rơi cho đến bao [D] lâu Thì mọi niềm đau biến mất trên [Em] đời Cơn mưa đang [C] rơi Chỉ là anh giấu che đi thôi em [G] ơi Đường về nay đã không cùng [D] lối Thì thôi chỉ mong trái tim [Em] này Yên bình yên [C] bình
“Ikigai” của Bích Phương, Tăng Duy Tân, và 2pillz là một bản tình ca buồn, đầy chất tự sự, khám phá nỗi đau và sự chấp nhận sau một cuộc chia tay. Lời bài hát không chỉ là lời kể về sự tan vỡ, mà còn là hành trình đi tìm sự bình yên cho tâm hồn.
Nỗi đau và sự tiếc nuối dai dẳng
Bài hát mở đầu bằng nỗi đau của người ở lại: “Ngày em đi / Anh vẫn nghĩ cơn đau sẽ chóng tàn / Mà ngần ấy thời gian / Vẫn chưa thể quên tên em”. Lời bài hát lột tả một cách chân thực cảm giác đau đớn, khi thời gian không thể chữa lành vết thương lòng như người ta vẫn thường nói.
Sự bất lực được thể hiện rõ qua hình ảnh ẩn dụ: “Sẽ đến lúc con sông kia khô cạn / Nắng sẽ xoá tên em / Nhưng tiếc thay có mây đen”. “Mây đen” ở đây tượng trưng cho những nỗi buồn, những kỷ niệm cứ mãi che lấp ánh nắng hy vọng, khiến vết thương không thể lành. Nhân vật cảm thấy mình bị bỏ lại “lưng chừng nơi đây ngọn thác”, một cảm giác chênh vênh, chơi vơi và mất phương hướng.
Hành trình đi tìm sự bình yên
Điệp khúc của bài hát là lời bộc bạch của cả hai nhân vật, thể hiện sự đồng cảm trong nỗi đau. Lời của Tăng Duy Tân: “Đêm đang tới anh đang buồn / Mưa đang rơi / Em quay bước ra đi / Chỉ là bờ môi không nói nên lời”. Nỗi buồn được bộc lộ một cách lặng lẽ, thông qua hình ảnh mưa rơi, che giấu những giọt nước mắt và những lời không thể nói.
Lời của Bích Phương như một lời đáp, một sự chấp nhận nỗi buồn: “Anh ơi em mong anh sẽ biết / Trăm năm sau em vẫn chẳng quên / Nụ cười nhẹ nhàng và bình yên / Buồn thay bình yên chẳng lâu dài”. Cô ấy không cầu mong trở lại, chỉ mong một chút bình yên cho cả hai. Sự trưởng thành trong tình yêu được thể hiện rõ: “Em không cầu mong ta trở lại / Mà chỉ mong một chút bình yên / Giữa tâm hồn”. Đây là một sự chấp nhận đau khổ nhưng cũng rất đáng trân trọng, khi người ta học cách buông bỏ để tìm thấy sự an nhiên.
Sự chấp nhận và buông bỏ
Phần lời của 2pillz mang đến một góc nhìn mới, một lời khuyên đầy chiêm nghiệm: “Đừng suy nghĩ / Thế gian vốn lâu nay luôn vô thường / Sẽ đến lúc phôi phai / Nhưng chẳng ai biết bao lâu”. Lời khuyên này giúp nhân vật chính nhận ra rằng mọi thứ trên đời đều vô thường, và việc cố gắng níu giữ nỗi đau chỉ làm mình thêm mệt mỏi.
Kết thúc bài hát, lời của Tăng Duy Tân và Bích Phương được lặp lại, như một sự khẳng định cho hành trình đi tìm sự bình yên. Mưa không còn là giọt nước mắt mà là phương tiện để giấu đi nỗi buồn: “Cơn mưa đang rơi / Chỉ là em giấu che đi thôi anh ơi”. Dù “đường về nay đã không cùng lối”, nhưng cả hai đều mong muốn trái tim mình được “yên bình yên bình”. Đây là một cái kết đẹp và đầy nhân văn cho một câu chuyện tình buồn, khi cả hai đều chọn cách trân trọng những kỷ niệm và bước tiếp trên con đường của riêng mình, với một trái tim đã chấp nhận và bình yên.