Hợp Âm
Verse 1
[Em] Nếu biết trước rằng sẽ mãi xa [C] nhau
Nếu biết [G] trước
Rằng sẽ mang thương đau ngày [D] sau
[Em] Sao không níu lấy đôi tay thật [C] lâu
Để lời yêu thương nhạt [G] màu
[Em] Nếu biết trước
Đường đời rẽ ngang đôi [C] ta
Nếu biết [G] trước
Lời hẹn ước sẽ trôi xa đi [D] mất
[Em] Mây chợt hững hờ, đêm chợt bơ [C] vơ
Hoài niệm giấu hết trong [G] mưa
Chorus
Mùa thu đi [Am] qua
Trầm hương gọi bóng dáng người khuất [G] xa
Đã lặng tiếng dương [C] cầm
Gió mang mùa đông ghé [D] lại
Để cô đơn xé nát tim [Em] ai
Giờ ta như mang trọn sầu nhân [C] gian
Người nơi sương [G] khói
Ân tình nay dở [D] dang
Giấc mơ hóa tro [Em] tàn
Chẳng thể lướt thêm một phím [C] đàn
Để hồn ta mãi còn lang [G] thang
Bridge
Dù là trăm năm trôi [D] qua
[Em] Dù nhân duyên chia [C] xa
Dù cho ký ức đã nhạt [G] dấu
Cớ sao chẳng thể [D] nào
Xoa dịu đi niềm đau nằm [Em] sâu
Để sau cùng ta lạc [C] nhau
Tâm trí anh chẳng thể thôi nghẹn [G] ngào
Và trái tim không thể ngừng thét [D] gào
Cớ sao đến giờ mới nhận [Em] ra
Chorus
[Em] Giờ ta như mang trọn sầu nhân [C] gian
Người nơi sương [G] khói
Ân tình nay dở [D] dang
Giấc mơ hóa tro [Em] tàn
Chẳng thể lướt thêm một phím [C] đàn
Để hồn ta mãi còn lang [G] thang
“Lặng” của Rhymastic là một bản ballad đầy chất tự sự, mang một nỗi buồn sâu thẳm và sự tiếc nuối vô hạn về một tình yêu đã tan vỡ. Lời bài hát không chỉ kể lại câu chuyện chia ly mà còn là một cuộc đấu tranh nội tâm đầy ám ảnh của người ở lại.
Nỗi tiếc nuối và sự dằn vặt
Lời bài hát mở đầu bằng những câu hỏi đầy day dứt và sự dằn vặt: “Nếu biết trước rằng sẽ mãi xa nhau / Nếu biết trước / Rằng sẽ mang thương đau ngày sau / Sao không níu lấy đôi tay thật lâu”. Nhân vật chính tự hỏi tại sao mình đã không cố gắng hơn, không níu giữ mối tình này khi còn có thể. Nỗi tiếc nuối này không chỉ đơn thuần là việc chia tay mà còn là sự bất lực trước số phận, khi biết trước kết cục nhưng vẫn để mọi thứ trôi đi.
Hình ảnh “Mây chợt hững hờ, đêm chợt bơ vơ / Hoài niệm giấu hết trong mưa” là những ẩn dụ tinh tế cho sự cô đơn, trống rỗng sau khi người yêu rời đi. Mưa không chỉ là hiện tượng tự nhiên mà còn là giọt nước mắt, là nơi cất giấu những kỷ niệm buồn.
Sự ám ảnh và nỗi đau dai dẳng
Điệp khúc của bài hát mang đến một cảm giác nặng nề, u uất. “Mùa thu đi qua / Trầm hương gọi bóng dáng người khuất xa / Đã lặng tiếng dương cầm” gợi lên một không gian hoài niệm và sự vắng bóng. Tiếng dương cầm “lặng” không chỉ là sự im lặng của âm nhạc mà còn là sự im lặng trong tâm hồn, khi những niềm vui, những thanh âm hạnh phúc đã không còn.
Nỗi đau không chỉ dừng lại ở sự chia ly mà còn là sự dằn vặt tâm hồn: “Để cô đơn xé nát tim ai”. Nỗi cô đơn được nhân hóa, trở thành một kẻ tàn phá, giày vò trái tim của người ở lại. Đoạn này cũng lột tả sự tuyệt vọng khi mọi thứ đã chấm dứt, chỉ còn lại nỗi buồn: “Giờ ta như mang trọn sầu nhân gian / Người nơi sương khói / Ân tình nay dở dang / Giấc mơ hóa tro tàn”. Mối tình dở dang này khiến anh cảm thấy như mang hết nỗi buồn của thế gian, và những hy vọng, mơ ước đã tan biến thành “tro tàn”.
Sự bất lực trước ký ức
Phần lời tiếp theo đào sâu hơn vào sự bế tắc trong tâm hồn nhân vật. “Dù là trăm năm trôi qua / Dù nhân duyên chia xa / Dù cho ký ức đã nhạt dấu / Cớ sao chẳng thể nào / Xoa dịu đi niềm đau nằm sâu”. Dù thời gian trôi đi, mọi thứ dần phai nhạt, nhưng nỗi đau vẫn còn nguyên, nằm sâu trong tim. Đây là một sự thật đau lòng: có những nỗi đau không thể chữa lành, có những ký ức không thể xóa nhòa.
Cuối cùng, sự dằn vặt được đẩy lên cao trào: “Tâm trí anh chẳng thể thôi nghẹn ngào / Và trái tim không thể ngừng thét gào / Cớ sao đến giờ mới nhận ra”. Anh đã cố gắng, nhưng tâm trí vẫn luôn bị ám ảnh, trái tim vẫn gào thét vì nỗi đau. Lời bài hát kết thúc bằng sự lặp lại nỗi đau và sự chấp nhận rằng “hồn ta mãi còn lang thang”, không thể tìm thấy lối thoát.