Ver: Biết là buông sẽ mất Níu cũng chẳng có nhau Im lặng thì đau lắm nhưng nói ra nước mắt cứ lại tuôn (ai thấu đâu) Biết là hoa sẽ héo Nhưng vẫn chọn nở thôi Yêu thì cũng không khác Biết trước vỡ tan cũng chọn chung đôi
Pre-chorus: Cùng đi qua năm dài tháng rộng Tiếc là em chẳng thể đủ lòng Từng cơn mơ em nay còn anh nữa không ? Trời làm mưa nên bão giông Và người buông tay anh ướt lòng Phải sống chung với âm thầm qua hết cuối đông
Chorus: Vào một ngày bình thường Phải từ bỏ được người anh thương Những năm tháng sau này Chỉ thấy nhau ở quá khứ ấy Ta từng chung nhịp sống Xa là trông vậy mà nay không Giờ anh khóc vì mất đi người từng làm anh khóc Em giờ chắc vui rồi Có ai rồi vậy còn anh sao ? Cô đơn với anh ngồi Siết đôi môi nhủ lòng quên mau Tiếng đàn vọng lên Nghe xong ai ai cũng đều hạnh phúc Chỉ có mỗi anh chính là người đau đến xé lòng
Ver 2: Gắm đôi lời hòa vào tiếng mưa Đã xa anh rồi bình yên đến với em chưa ? Rồi ngày nắng sẽ về lại sau bão giông Gói ghém tiếng cười để xóa đi hết những não lòng
Verse 1:
Biết là [F]buông sẽ mất
Níu cũng chẳng [C]có nhau
Im lặng thì [Dm]đau lắm nhưng nói ra nước mắt cứ lại [Am]tuôn (ai thấu đâu)
Biết là [A#]hoa sẽ héo
Nhưng vẫn [Am]chọn nở thôi
Yêu thì cũng [Gm]không khác
Biết trước vỡ tan cũng [C]chọn chung đôi
Pre-chorus:
Cùng đi qua [Dm]năm dài tháng rộng
Tiếc là [Am]em chẳng thể đủ lòng
Từng cơn [A#]mơ em nay còn anh nữa [F]không?
Trời làm [Gm]mưa nên bão giông
Và người [Dm]buông tay anh ướt lòng
Phải sống [A#]chung với âm thầm qua [C]hết cuối đông
Chorus:
Vào một ngày [F]bình thường
Phải từ bỏ được [C]người anh thương
Những năm tháng [Dm]sau này
Chỉ thấy nhau ở [Am]quá khứ ấy
Ta từng chung [A#]nhịp sống
Xa là [Am]trông vậy mà nay [Gm]không
Giờ anh khóc vì [C]mất đi người từng làm anh khóc
Em giờ chắc [F]vui rồi
Có ai [C]rồi vậy còn anh sao?
Cô đơn với [Dm]anh ngồi
Siết đôi môi [Am]nhủ lòng quên mau
Tiếng đàn [A#]vọng lên
Nghe xong ai [Am]ai cũng đều hạnh [Gm]phúc
Chỉ có mỗi anh chính [C]là người đau đến xé [F]lòng
Verse 2:
[F]Gắm đôi lời hòa vào tiếng [C]mưa
Đã xa [Dm]anh rồi bình yên đến với em [Am]chưa?
Rồi ngày [A#]nắng sẽ về lại sau bão [Am]giông
Gói ghém tiếng [Gm]cười để xóa đi hết những não [C]lòng
“Ngày Bình Thường Quên Người Mình Thương” của Phát Huy T4 là một bản ballad đầy cảm xúc, kể về hành trình đau khổ của một người sau khi chia tay. Lời bài hát không chỉ đơn thuần là nỗi buồn mà còn là sự đấu tranh nội tâm giữa việc chấp nhận và níu kéo, giữa quá khứ hạnh phúc và hiện tại trống rỗng.
Phân tích chủ đề và cảm xúc
Bài hát tập trung vào chủ đề chia tay và sự đau khổ trong việc chấp nhận sự thật. Nó đi sâu vào những mâu thuẫn bên trong người ở lại: biết buông nhưng không nỡ, biết đau nhưng vẫn dấn thân vào tình yêu. Cảm xúc chủ đạo là sự tiếc nuối, cô đơn, và tuyệt vọng khi phải đối mặt với một tương lai không có người mình yêu.
Phân tích chi tiết từng đoạn
Verse 1: Sự chấp nhận đầy bất lực
“Biết là buông sẽ mất Níu cũng chẳng có nhau Im lặng thì đau lắm nhưng nói ra nước mắt cứ lại tuôn (ai thấu đâu) Biết là hoa sẽ héo Nhưng vẫn chọn nở thôi Yêu thì cũng không khác Biết trước vỡ tan cũng chọn chung đôi”
Đoạn đầu bài hát đã nêu bật sự bi kịch của tình yêu. Người hát biết rõ kết quả đau lòng nhưng vẫn không thể nào ngừng yêu. Cụm từ “Biết là buông sẽ mất, Níu cũng chẳng có nhau” thể hiện sự bất lực, mọi hành động đều dẫn đến một kết cục buồn.
Hình ảnh ẩn dụ “Biết là hoa sẽ héo, Nhưng vẫn chọn nở thôi” là một so sánh mạnh mẽ, ví tình yêu như một bông hoa. Mặc dù biết rằng nó sẽ tàn phai, người ta vẫn chọn sống trọn vẹn với nó, chấp nhận mọi rủi ro. Điều này cho thấy tình yêu của người hát là một sự dấn thân vô điều kiện, bất chấp hậu quả.
Pre-Chorus: Sự tan vỡ không lường trước
“Cùng đi qua năm dài tháng rộng Tiếc là em chẳng thể đủ lòng Từng cơn mơ em nay còn anh nữa không ? Trời làm mưa nên bão giông Và người buông tay anh ướt lòng Phải sống chung với âm thầm qua hết cuối đông”
Đoạn này là lời than vãn về sự đổ vỡ. Họ đã “đi qua năm dài tháng rộng”, cho thấy mối quan hệ này không phải là thoáng qua. Tuy nhiên, sự ra đi của người yêu được miêu tả như một điều bất ngờ, một sự “chẳng thể đủ lòng”.
Hình ảnh “Trời làm mưa nên bão giông, Và người buông tay anh ướt lòng” là một sự so sánh tinh tế. “Mưa bão” tượng trưng cho những biến cố, khó khăn trong tình yêu, và “người buông tay” chính là nguyên nhân trực tiếp của nỗi đau. “Ướt lòng” không chỉ là giọt nước mắt, mà còn là trái tim bị tổn thương sâu sắc.
Chorus: Nỗi đau của sự lãng quên
“Vào một ngày bình thường, Phải từ bỏ được người anh thương Những năm tháng sau này, Chỉ thấy nhau ở quá khứ ấy Ta từng chung nhịp sống, Xa là trông vậy mà nay không Giờ anh khóc vì mất đi người từng làm anh khóc”
Điệp khúc là tâm điểm của nỗi đau. “Một ngày bình thường” cho thấy sự từ bỏ không cần đến một sự kiện lớn, mà nó diễn ra một cách thầm lặng, bình dị nhưng đầy bi kịch.
Câu “Ta từng chung nhịp sống, Xa là trông vậy mà nay không” là một sự đối lập gay gắt giữa quá khứ và hiện tại. Tình yêu từng gắn bó khăng khít giờ chỉ còn là một kỷ niệm. Câu hát “Giờ anh khóc vì mất đi người từng làm anh khóc” là một nghịch lý đau lòng: người đã từng khiến anh khóc vì hạnh phúc, giờ lại khiến anh khóc vì mất họ.
“Em giờ chắc vui rồi, Có ai rồi vậy còn anh sao ? Cô đơn với anh ngồi, Siết đôi môi nhủ lòng quên mau Tiếng đàn vọng lên, Nghe xong ai ai cũng đều hạnh phúc Chỉ có mỗi anh chính là người đau đến xé lòng”
Đoạn điệp khúc tiếp tục đào sâu vào sự cô đơn. Nỗi đau của người hát càng lớn hơn khi anh hình dung người yêu cũ đã có hạnh phúc mới. Sự “cô đơn” được nhân hóa như một người bạn đồng hành.
Hình ảnh “Tiếng đàn vọng lên… ai ai cũng đều hạnh phúc” là một sự tương phản mạnh mẽ. Giai điệu lãng mạn của âm nhạc khiến người khác cảm thấy vui vẻ, nhưng đối với người hát, nó lại là một lời nhắc nhở chua chát về nỗi đau của chính mình, khiến anh “đau đến xé lòng”.
Verse 2: Hy vọng mong manh và sự chấp nhận
“Gắm đôi lời hòa vào tiếng mưa Đã xa anh rồi bình yên đến với em chưa ? Rồi ngày nắng sẽ về lại sau bão giông Gói ghém tiếng cười để xóa đi hết những não lòng”
Đoạn kết bài hát mang đến một chút hy vọng mong manh. “Gắm đôi lời hòa vào tiếng mưa” là một lời nhắn gửi đầy xót xa. Câu hỏi “bình yên đến với em chưa?” thể hiện sự quan tâm cuối cùng, mặc dù người yêu đã rời xa.
Cuối cùng, người hát bắt đầu chấp nhận sự thật. Câu “Rồi ngày nắng sẽ về lại sau bão giông” là một lời hứa với chính mình, rằng nỗi đau này sẽ qua đi. “Gói ghém tiếng cười” là một hành động tượng trưng cho việc anh sẽ cố gắng tìm lại niềm vui và chữa lành những vết thương lòng.