Nhớ Người Hay Nhớ

[Sofia]:
Nhớ người, hay nhớ ta!?
Nhớ, người hay nhớ ta, nhớ người!
Nhớ người ta hay nhớ, người ta

Nhớ người chẳng nhớ ta!
Nhớ, người ta chẳng hay, nhớ người!
Nhớ người chẳng hay, nhớ người ta …

Đêm nay, đêm trước khi đêm nay
Cơn tương tư cuốn tôi loay hoay
Tôi phân vân nhớ hay thôi nhớ vậy thôi

Đêm mai, đêm mốt, sau đêm mai
Vẫn tương tư nhớ ai bên ai
Tôi ngân nga nhớ một người chẳng hề nhớ tôi

[Khói]:
Em buồn hoài một chuyện cũ nhưng khi ai hỏi thì em nói mới
Thứ em tưởng đã phủ rong rêu, chả mấy khi lại được nói tới
Em sợ cơn đau gọi mời, rồi lại khiến tim mình lôi thôi
Thay vì đi tìm bờ vai từ một ai để làm gối mới…?
Là em nói dối… đến chuyện buồn em cũng đem khoe
Em còn bao điều khát khao, với em tình yêu vẫn luôn xem nhẹ
Em yêu bằng thứ tình cảm: “Luôn linh cảm là mình kém vế”
Em sẵn sàng bắt lỗi một người, nếu bí mật không kể em nghe?

[Sofia]:
Nhớ người, hay nhớ ta!?
Nhớ, người hay nhớ ta, nhớ người!
Nhớ người ta hay nhớ, người ta

Nhớ người chẳng nhớ ta!
Nhớ, người ta chẳng hay, nhớ người!
Nhớ người chẳng hay, nhớ người ta …

Đêm nay, đêm trước khi đêm nay
Cơn tương tư cuốn tôi loay hoay
Tôi phân vân nhớ hay thôi nhớ vậy thôi

Đêm mai, đêm mốt, sau đêm mai
Vẫn tương tư nhớ ai bên ai
Tôi ngân nga nhớ một người chẳng hề nhớ tôi

[Khói]:
Em thật sự có chút bận lòng hay chỉ ghét cảm giác một mình
Khi chưa có lựa chọn tốt hơn, thì cô đơn đi đến tột đỉnh
Em gieo chiếc neo đó xuống, đắm vào những thứ mình khát khao
Những thứ miễn là đủ đủ lớn lao để biến tình yêu nhỏ thành hạt gạo
Em nghĩ rằng mình bị hại, với trái tim đầy những nhát dao
Em chỉ thích những bài hát sao cho cảm xúc đó không ai lạc vào
Em tưởng là mình biết yêu, nhưng nuông chiều bản thân mù quáng
Sự ích kỷ đã kịp giết chết em từ ngay lần đầu chủ quan.
Em thấy nhớ khi nào trống trãi?
Kẻ chỉ biết thương mình trong vai
Yêu chết đi sống lại
Nào là?
Nhớ một người không phai?

CÓ THỂ BẠN MUỐN NGHE

Hợp Âm

Intro

[Am] Nhớ người, hay [F] nhớ ta!?
[C] Nhớ, người hay [G] nhớ ta, nhớ người!
[Am] Nhớ người ta [F] hay nhớ, [C] người ta [G]

[Am] Nhớ người chẳng [F] nhớ ta!
[C] Nhớ, người ta [G] chẳng hay, nhớ người!
[Am] Nhớ người chẳng [F] hay, nhớ [C] người ta [G]

Verse 1

[Am] Đêm nay, đêm trước khi đêm nay
[F] Cơn tương tư cuốn tôi loay hoay
[C] Tôi phân vân nhớ hay thôi nhớ [G] vậy thôi
[Am] Đêm mai, đêm mốt, sau đêm mai
[F] Vẫn tương tư nhớ ai bên ai
[C] Tôi ngân nga nhớ một người chẳng [G] hề nhớ tôi

Rap 1

[Am] Em buồn hoài một chuyện cũ nhưng khi ai hỏi thì em nói mới
[F] Thứ em tưởng đã phủ rong rêu, chả mấy khi lại được nói tới
[C] Em sợ cơn đau gọi mời, rồi lại khiến tim mình lôi thôi
[G] Thay vì đi tìm bờ vai từ một ai để làm gối mới...?
[Am] Là em nói dối... đến chuyện buồn em cũng đem khoe
[F] Em còn bao điều khát khao, với em tình yêu vẫn luôn xem nhẹ
[C] Em yêu bằng thứ tình cảm: “Luôn linh cảm là mình kém vế”
[G] Em sẵn sàng bắt lỗi một người, nếu bí mật không kể em nghe?

Chorus

[Am] Nhớ người, hay [F] nhớ ta!?
[C] Nhớ, người hay [G] nhớ ta, nhớ người!
[Am] Nhớ người ta [F] hay nhớ, [C] người ta [G]

[Am] Nhớ người chẳng [F] nhớ ta!
[C] Nhớ, người ta [G] chẳng hay, nhớ người!
[Am] Nhớ người chẳng [F] hay, nhớ [C] người ta [G]

Verse 2

[Am] Đêm nay, đêm trước khi đêm nay
[F] Cơn tương tư cuốn tôi loay hoay
[C] Tôi phân vân nhớ hay thôi nhớ [G] vậy thôi
[Am] Đêm mai, đêm mốt, sau đêm mai
[F] Vẫn tương tư nhớ ai bên ai
[C] Tôi ngân nga nhớ một người chẳng [G] hề nhớ tôi

Rap 2

[Am] Em thật sự có chút bận lòng hay chỉ ghét cảm giác một mình
[F] Khi chưa có lựa chọn tốt hơn, thì cô đơn đi đến tột đỉnh
[C] Em gieo chiếc neo đó xuống, đắm vào những thứ mình khát khao
[G] Những thứ miễn là đủ đủ lớn lao để biến tình yêu nhỏ thành hạt gạo
[Am] Em nghĩ rằng mình bị hại, với trái tim đầy những nhát dao
[F] Em chỉ thích những bài hát sao cho cảm xúc đó không ai lạc vào
[C] Em tưởng là mình biết yêu, nhưng nuông chiều bản thân mù quáng
[G] Sự ích kỷ đã kịp giết chết em từ ngay lần đầu chủ quan.
[Am] Em thấy nhớ khi nào trống trãi?
[F] Kẻ chỉ biết thương mình trong vai
[C] Yêu chết đi sống lại
[G] Nào là? Nhớ một người không phai?

Phân tích lời bài hát “Nhớ Người Hay Nhớ…”

 

Bài hát “Nhớ Người Hay Nhớ…” của Sofia kết hợp với Khói và Châu Đăng Khoa là một bản nhạc buồn, đầy sự giằng xé và mâu thuẫn trong tình yêu. Lời bài hát không chỉ đơn thuần là nỗi nhớ, mà còn là sự tự vấn sâu sắc về bản chất của tình cảm đó.

 

Phần của Sofia: Sự hoang mang và tự vấn

 

Phần lời của Sofia mang đến một trạng thái tâm lý rối bời, bối rối và đầy mâu thuẫn.

  • “Nhớ người, hay nhớ ta!?”: Đây là câu hỏi chủ đạo xuyên suốt bài hát. Nỗi nhớ ban đầu tưởng chừng là dành cho “người” (đối phương), nhưng càng đi sâu, nhân vật càng nhận ra có lẽ mình chỉ đang “nhớ ta” – nhớ cái cảm giác khi còn ở bên người đó, nhớ kỷ niệm, nhớ chính mình của ngày xưa. Nỗi nhớ không phải vì người kia quan trọng đến thế, mà vì sự trống trải của bản thân khi thiếu đi họ.
  • “Đêm nay, đêm trước khi đêm nay / Cơn tương tư cuốn tôi loay hoay”: Thời gian được diễn tả một cách mơ hồ, luẩn quẩn, cho thấy nỗi nhớ là một vòng lặp không hồi kết, không có điểm dừng. Sự “loay hoay” và “phân vân” thể hiện sự bất lực trước cảm xúc của chính mình.
  • “Tôi ngân nga nhớ một người chẳng hề nhớ tôi”: Câu hát này thể hiện sự cay đắng và đơn phương. Nhân vật biết rằng tình cảm này là vô vọng, là một sự phí hoài cảm xúc, nhưng vẫn không thể ngừng nhớ. Nó cho thấy sự bất lực và chấp nhận nỗi đau.

 

Phần của Khói: Bóc trần sự ích kỷ và tự lừa dối

 

Lời rap của Khói đi sâu vào phân tích tâm lý của nhân vật “em”, bóc trần những lớp vỏ bọc bên ngoài để lộ ra sự thật trần trụi.

  • “Em buồn hoài một chuyện cũ nhưng khi ai hỏi thì em nói mới”: Nhân vật không chấp nhận sự thật rằng mình vẫn còn vương vấn chuyện cũ. Họ cố gắng che giấu nỗi đau bằng cách nói dối, ngay cả với chính mình.
  • “Thay vì đi tìm bờ vai từ một ai để làm gối mới…? / Là em nói dối… đến chuyện buồn em cũng đem khoe”: Khói chỉ ra sự mâu thuẫn. Thay vì bước tiếp, nhân vật lại chọn cách “khoe” nỗi buồn, tự biến mình thành nạn nhân để nhận được sự đồng cảm.
  • “Em yêu bằng thứ tình cảm: ‘Luôn linh cảm là mình kém vế'”: Đây là một insight rất sâu sắc. Nỗi sợ hãi và sự tự ti đã khiến nhân vật luôn cảm thấy mình ở thế yếu, dễ bị tổn thương và luôn tìm cách kiểm soát đối phương.
  • “Em chỉ thích những bài hát sao cho cảm xúc đó không ai lạc vào”: Nhân vật không thực sự muốn thoát ra khỏi nỗi buồn, mà lại tìm cách chìm đắm trong đó. Họ tự tạo ra một thế giới riêng của nỗi đau, một chiếc vỏ bọc an toàn để bảo vệ mình khỏi sự thay đổi và đối diện với thực tế.
  • “Em tưởng là mình biết yêu, nhưng nuông chiều bản thân mù quáng / Sự ích kỷ đã kịp giết chết em từ ngay lần đầu chủ quan”: Đây là lời “tuyên án” cuối cùng của Khói. Nỗi nhớ không phải là tình yêu đích thực, mà là sự ích kỷ, là việc nuông chiều cảm xúc cá nhân. Nỗi nhớ đó chỉ là một cách để xoa dịu sự trống trải, một “vai diễn” mà nhân vật tự đóng cho chính mình. Họ “yêu chết đi sống lại”, nhưng thực chất chỉ đang “kẻ chỉ biết thương mình trong vai”.

 

Tổng kết

 

Bài hát “Nhớ Người Hay Nhớ…” là một lời tự vấn sâu sắc về sự phức tạp của cảm xúc con người. Nó không chỉ nói về nỗi nhớ, mà còn khám phá ra những khía cạnh ít ai dám thừa nhận: sự tự lừa dối, sự ích kỷ và nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với sự cô đơn. Lời bài hát như một tấm gương phản chiếu, giúp người nghe nhận ra rằng đôi khi, nỗi nhớ không phải là vì ta yêu người, mà chỉ vì ta đang quá cô đơn và cần một lý do để lấp đầy khoảng trống trong lòng mình.