SÀI GÒN HÔM NAY MƯA

Trình Bày: JsolHoàng Duyên

Từ lâu ta chẳng cho nhau một câu hỏi chào
Ngày ngày em nhắn cho anh dạo này anh thế nào
Vài dòng tin nhắn đã lâu chẳng hồi đáp lại
Chờ anh đến mắt ướt nhòe mà sao anh im lặng đến thế

Mưa nắng của trời, ai lại oán trách
Ai hãy mách cho tôi cách chữa lành nỗi buồn này
Đi đến khắp nơi đâu cũng là đôi ta
Hạnh phúc đôi khi để lại thương đau

Sài Gòn hôm nay mưa dường như có ai bật khóc
Vì nhớ người nơi chốn nào, chờ một ngày người ta
Trở về để nói lời hứa từ lâu mà ai nỡ quên
Chỉ cầu mong cho mưa ngừng rơi

Mưa ngừng rơi anh sẽ quay về
Mà dường như khi mưa ngừng rơi anh cũng tan mất
Ngày nắng, ngày mưa mà ta cùng nhau bước qua
Bây giờ không còn lại gì em à

Đành chôn vùi những tổn thương vào sâu tận đáy lòng
Chẳng muốn ai đào lên tự mình đào lên thôi, tự mình đào lên thôi
Những vết thương em tạo ra tự mình tạo ra thôi, tự mình tạo ra thôi
Đau đớn chỉ mình em nhận, nhắn ai kia nhớ ngủ sớm

Làm việc nhiều quá chẳng tốt đâu anh à
Nhớ ăn no, nhớ mặc ấm đừng để đau ốm ai sẽ lo cho anh
Nếu mai đây không về nữa thì người phải nhớ hạnh phúc dẫu thế nào
Nhớ hay quên em tùy anh chỉ cần là anh bình yên

CÓ THỂ BẠN MUỐN NGHE

Hợp Âm

Verse 1
[C]Từ lâu ta chẳng cho nhau một câu hỏi [G]chào
[Am]Ngày ngày em nhắn cho anh dạo này anh thế [Em]nào
[F]Vài dòng tin nhắn đã lâu chẳng hồi đáp [C]lại
Chờ [Dm]anh đến mắt ướt nhòe mà sao anh im lặng đến [G]thế

[C]Mưa nắng của trời, ai lại oán [G]trách
[Am]Ai hãy mách cho tôi cách chữa lành nỗi buồn [Em]này
[F]Đi đến khắp nơi đâu cũng là đôi [C]ta
Hạnh [Dm]phúc đôi khi để lại thương [G]đau

Chorus
[C]Sài Gòn hôm nay mưa dường như có ai bật [G]khóc
Vì [Am]nhớ người nơi chốn nào, chờ một ngày người [Em]ta
[F]Trở về để nói lời hứa từ lâu mà ai nỡ [C]quên
Chỉ [Dm]cầu mong cho mưa ngừng [G]rơi

[C]Mưa ngừng rơi anh sẽ quay [G]về
Mà [Am]dường như khi mưa ngừng rơi anh cũng tan [Em]mất
[F]Ngày nắng, ngày mưa mà ta cùng nhau bước [C]qua
Bây [Dm]giờ không còn lại gì em [G]à

Bridge
[F]Đành chôn vùi những tổn thương vào sâu tận đáy [C]lòng
Chẳng [G]muốn ai đào lên tự mình đào lên thôi, tự mình đào lên [Am]thôi
[F]Những vết thương em tạo ra tự mình tạo ra thôi, tự mình tạo ra [C]thôi
Đau [Dm]đớn chỉ mình em nhận, nhắn ai kia nhớ ngủ [G]sớm

Outro
[F]Làm việc nhiều quá chẳng tốt đâu anh [C]à
[Dm]Nhớ ăn no, nhớ mặc ấm đừng để đau ốm ai sẽ lo cho [G]anh
[F]Nếu mai đây không về nữa thì người phải nhớ hạnh phúc dẫu thế [C]nào
[F]Nhớ hay quên em tùy anh chỉ cần là [G]anh bình [C]yên

Dưới đây là phân tích chi tiết lời bài hát “Sài Gòn Hôm Nay Mưa” của JSOL và Hoàng Duyên, một bài hát đầy cảm xúc về sự tan vỡ và nỗi nhớ da diết.


Sự xa cách và nỗi cô đơn

Từ lâu ta chẳng cho nhau một câu hỏi chào Ngày ngày em nhắn cho anh dạo này anh thế nào Vài dòng tin nhắn đã lâu chẳng hồi đáp lại Chờ anh đến mắt ướt nhòe mà sao anh im lặng đến thế

Đoạn đầu tiên đã lột tả rõ sự xa cách và im lặng trong một mối quan hệ. “Chẳng cho nhau một câu hỏi chào” và “tin nhắn đã lâu chẳng hồi đáp” cho thấy sự rạn nứt đã diễn ra từ rất lâu. Nỗi đau của nhân vật nữ được thể hiện qua hành động “nhắn tin”, “chờ đợi” và kết thúc bằng việc “mắt ướt nhòe”. Sự im lặng của đối phương càng làm nỗi đau này trở nên lớn hơn.

Mưa nắng của trời, ai lại oán trách Ai hãy mách cho tôi cách chữa lành nỗi buồn này Đi đến khắp nơi đâu cũng là đôi ta Hạnh phúc đôi khi để lại thương đau

Lời hát chuyển sang một sự đối thoại nội tâm. “Mưa nắng của trời” là phép ẩn dụ cho những biến đổi, những thay đổi không thể kiểm soát của cuộc đời. Nhân vật không oán trách, nhưng lại khao khát tìm một cách để chữa lành nỗi đau. Nỗi nhớ da diết được thể hiện qua câu “Đi đến khắp nơi đâu cũng là đôi ta”, cho thấy những kỷ niệm đã ăn sâu vào tâm trí, khiến cô không thể thoát ra được. Câu cuối cùng trong đoạn này, “Hạnh phúc đôi khi để lại thương đau”, là một sự chấp nhận phũ phàng về bản chất của tình yêu.


Mưa và nỗi nhớ

Sài Gòn hôm nay mưa dường như có ai bật khóc Vì nhớ người nơi chốn nào, chờ một ngày người ta Trở về để nói lời hứa từ lâu mà ai nỡ quên Chỉ cầu mong cho mưa ngừng rơi

Mưa ở Sài Gòn trở thành một biểu tượng mạnh mẽ. Mưa không chỉ là hiện tượng thời tiết mà còn là nước mắt của nhân vật, của nỗi nhớ “người nơi chốn nào”. “Lời hứa từ lâu mà ai nỡ quên” là một trong những nỗi đau lớn nhất của sự tan vỡ: lời hứa hẹn về tương lai đã bị bỏ lại. “Chỉ cầu mong cho mưa ngừng rơi” thể hiện sự hy vọng mong manh, rằng khi nỗi buồn tan đi, người kia sẽ quay về.

Mưa ngừng rơi anh sẽ quay về Mà dường như khi mưa ngừng rơi anh cũng tan mất Ngày nắng, ngày mưa mà ta cùng nhau bước qua Bây giờ không còn lại gì em à

Sự đối lập giữa hy vọng và thực tế được thể hiện rất rõ. Niềm tin “mưa ngừng rơi anh sẽ quay về” bị dập tắt bởi sự thật rằng “khi mưa ngừng rơi anh cũng tan mất”. Mưa tan, nỗi buồn tan, nhưng hình bóng của người yêu cũng không còn nữa. Kỷ niệm về “ngày nắng, ngày mưa mà ta cùng nhau bước qua” giờ chỉ còn là quá khứ, không có gì để níu giữ.


Sự chấp nhận và lời chúc phúc cuối cùng

Đành chôn vùi những tổn thương vào sâu tận đáy lòng Chẳng muốn ai đào lên tự mình đào lên thôi, tự mình đào lên thôi Những vết thương em tạo ra tự mình tạo ra thôi, tự mình tạo ra thôi Đau đớn chỉ mình em nhận, nhắn ai kia nhớ ngủ sớm

Đoạn này cho thấy sự chấp nhận nỗi đau một cách mạnh mẽ. Nhân vật quyết định “chôn vùi những tổn thương” và tự đối mặt với nó. Câu “tự mình đào lên thôi, tự mình tạo ra thôi” là một sự khẳng định đầy đau đớn về việc nỗi đau này là do chính mình tự gây ra, bởi mình đã yêu quá nhiều. Nỗi đau này là của riêng mình, và chỉ mình mới có thể gánh chịu. Lời nhắn nhủ ở cuối đoạn, dù đầy quan tâm, lại mang một sự chua xót khi chỉ là những lời nói đơn phương.

Làm việc nhiều quá chẳng tốt đâu anh à Nhớ ăn no, nhớ mặc ấm đừng để đau ốm ai sẽ lo cho anh Nếu mai đây không về nữa thì người phải nhớ hạnh phúc dẫu thế nào Nhớ hay quên em tùy anh chỉ cần là anh bình yên

Đây là những lời cuối cùng đầy sự bao dung và vị tha. Dù đã phải chịu đựng nỗi đau, nhưng cô vẫn không hề trách móc mà chỉ lo lắng và chúc phúc cho người cũ. “Nhớ ăn no, nhớ mặc ấm” là những lời dặn dò đầy chân thành. “Nhớ hay quên em tùy anh chỉ cần là anh bình yên” là lời từ biệt cuối cùng, một sự chấp nhận rằng cả hai đã thuộc về hai thế giới khác nhau. Điều quan trọng nhất đối với cô lúc này không phải là việc được người kia nhớ đến, mà là thấy người mình từng yêu được hạnh phúc và bình yên.