Ánh dương về muôn nơi với hoa rơi khắp trời Đi đâu người hỡi khi có thơ ai nhẹ khơi Vì lòng em trong sáng như mây trời Đôi mắt nhung huyền ôi tuyệt vời
Bước chân nàng đi xa Theo dáng ai nhạt nhoà Một mình lẻ bóng sao khờ dại quá Chỉ còn mình ta vẫn khắc câu thơ là Đã yêu em ngay từ giây phút đầu
Chỉ là thoáng qua nhưng mà sao ta vẫn chờ Dù viết lên ngàn câu nhưng một lời chẳng nói ra Biết đâu đêm về chỉ còn trăng ôm lấy ta Thì đành gieo lên bao vần thơ riêng mình thôi
Quên đi ai quên đi Lỡ trao đi hết những khờ dại thở dài quên đi Lỡ còn vương vấn về đôi mắt khuôn mặt quên đi Miệt mài viết mãi cho qua đêm dài giờ gom hết lại mà quên đi
Đã có những đêm say tôi mơ về một ngày nọ mình được ở bên nàng Giật mình tỉnh giấc khi tiếng chuông kia vang lên và nụ cười trên đôi môi lại biến tan Nhìn đồng hồ trôi dặn lòng mình là thôi đừng ah Một người cùng bao nhiêu tiếc nuối mãi nơi này Nuốt nước mắt đã vơi đầy
Giấu hết những tâm tư bên trong căn phòng lạ nửa đêm vẫn còn sáng đèn Câu hỏi là đã có biết bao nhiêu câu thơ tự mình chìm sâu vào trong lãng quên Whisky giờ đã hết chiếc khăn mùi xoa quen Hà Nội trời giá rét ah Bóng trăng rọi qua thềm
Nhẹ thả mình theo dòng ký ức Mông lung trôi qua xem yêu thương kia liệu đưa ta đi đến đâu Xin được dừng lại nơi ta có nhau Tay đan tay đam mê ngân vang thanh âm mình khắc sâu
Mà liệu rằng tình yêu này về đâu ai biết Nhưng sao không thuộc về nhau Để khi thanh âm kia cất lên Trong lồng ngực tim lại nhắc tên mãi không ngừng bao nhiêu ngày sau
Chỉ là thoáng qua nhưng mà sao ta vẫn chờ Dù viết lên ngàn câu nhưng một lời chẳng nói ra Biết đâu đêm về chỉ còn trăng ôm lấy ta Thì đành gieo lên bao vần thơ riêng mình thôi
Chờ ngày ấy mây tan Chờ ngày ấy mưa tàn Ánh nắng chói chang cảm xúc chứa chan mang áng thơ ta gửi đến nàng
Dẫu biết cố gắng hy vọng là nát tan Mà lòng thầm lặng cất giữ yêu thương Phải chăng duyên số không thể khoả lấp Nỗi niềm ta hằng mang
Chỉ là thoáng qua nhưng mà sao ta vẫn chờ (uh woh) Dù viết lên ngàn câu nhưng một lời chẳng nói ra Biết đâu đêm về chỉ còn trăng ôm lấy ta (huh uh uh huh huh) Thì đành gieo lên bao vần thơ Thì đành gieo lên bao vần thơriêng mình thôi oh oh-oh
Verse 1: Ánh dương về muôn [C]nơi Với hoa rơi khắp [F]trời Đi đâu người [G]hỡi Khi có thơ ai nhẹ [Am]khơi Vì lòng em [C]trong sáng như mây [Am7]trời Đôi mắt [D]nhung huyền ôi tuyệt [G]vời.
Bước chân nàng đi [C]xa Theo dáng ai nhạt [F]nhòa Một mình lẻ [C]bóng sao khờ dại quá Chỉ còn mình ta [Am]vẫn khắc câu thơ [D7]là Đã yêu [F]em ngay từ [G]giây phút [C]đầu.
Chorus: Chỉ là thoáng [F]qua nhưng mà [G]sao ta vẫn [Am7]chờ Dù viết lên ngàn [F]câu nhưng một [G]lời chẳng nói [C]ra [Cm7] [C] Biết đâu đêm [F]về chỉ còn [G]trăng ôm lấy [Am7]ta. Thì đành gieo [F]lên bao vần [G]thơ riêng mình [C]thôi.
Rap: [Cm]Quên quên ai – [Fm]Quên Lỡ cho đi hết những khờ dại, thở dài – quên đi [G]Lỡ còn vương vấn vào đôi mắt, khuôn mặt – quên đi
[Cm]Miệt mài viết mãi cho qua đêm dài Giờ gom hết lại mà quên đi Đã có những đêm say tôi mơ về Một ngày nọ mình được ở bên nàng
Giật mình tỉnh [Fm]giấc thấy tiếng chuông kia vang lên Và nụ cười trên đôi môi lại biến tan Nhìn đồng hồ [G]trôi, dặn lòng mình là thôi đừng Một người cùng [Cm]bao tiếc nuối mãi nơi này
Nuốt nước mắt đã vơi đầy Giấu hết những tâm tư bên trong căn phòng lạ nửa đêm vẫn còn sáng đèn [Fm]Đã có biết bao nhiêu câu thơ tự mình chìm sâu vào trong lãng quên
Whisky giờ [D7]đã hết hưh Chiếc khăn mùi [G7]xoa quen hưh Hà Nội trời [Cm7]giá rét hưh Bóng trăng rọi qua thềm
Nhẹ thả mình theo dòng [C]kí ức mênh mông Trôi qua xem yêu thương kia liệu đưa ta đi đến [Fmaj7]đâu Xin được dừng lại nơi ta có [G7]nhau Tay đan tay đam mê ngân vang thanh âm mình khắc [Cmaj7]sâu
Mà liệu rằng tình này về [Am]đâu? – Ai biết! Nhưng sao không thuộc về [Dm7]nhau? Để khi thanh âm kia cất [F]lên Trong lồng ngực tim lại nhắc tên mãi không ngừng bao nhiêu ngày [C]sau.
Chorus 2: Chỉ là thoáng [F]qua nhưng mà [G]sao ta vẫn [Am7]chờ Dù viết lên ngàn [Dm7]câu nhưng một [G]lời chẳng nói [C]ra Biết đâu đêm [Dm7]về chỉ còn [B7]trăng ôm lấy [Em7]ta [Am7] Thì đành gieo [D]lên bao vần [G7]thơ riêng mình [C]thôi
Chờ ngày [F]ấy mây tan, chờ ngày [Em7]ấy mưa [Am7]tan Ánh [Dm7]nắng chói chang, cảm [G]xúc chứa chan mang áng [C]thơ tình ta gửi đến nàng [F]Dẫu biết cố gắng [G]hi vọng là nát tan Mà [E]lòng ta đang cất [Am7]giữ yêu thương [Dm7]Phải chăng duyên số [Em7]không thể khỏa lấp [G#]nỗi niềm ta ôm [G]mãi
Lên tông [D]: Chỉ là thoáng... [G]qua nhưng mà [A]sao ta vẫn [Bm7]chờ Dù viết lên ngàn [Em7]câu nhưng một [A]lời chẳng nói [D]ra Biết đâu đêm [G]về chỉ còn [A]trăng ôm lấy [D]ta [Bm7] Thì đành gieo [Em7]lên bao vần [D]thơ... Thì đành gieo [Em7]lên bao vần [A7]thơ riêng mình [D]thôi [Em] [Em7] [A] [D]
Bài “Thi Sĩ” – Đức Phúc, Erik, Phạm Anh Duy, Tage có thể được nhìn nhận như một bức tranh tình yêu dang dở, được khắc họa bằng ngôn ngữ lãng mạn và hình tượng thi ca. Mình sẽ phân tích theo 4 lớp chính: ngôn ngữ – cảm xúc – hình tượng – thông điệp.
1. Ngôn ngữ & giai điệu
Bài hát sử dụng ngôn từ mềm mại, gợi hình, gợi cảm xúc nhiều hơn là kể chuyện trực tiếp.
Chất liệu “thi ca” được xuyên suốt: thơ, vần, áng thơ, gieo, khắc câu thơ, thi sĩ… → nhấn mạnh tâm trạng của người yêu đơn phương: chỉ có thể gửi tình vào lời thơ, chứ không thể nói thành lời.
Sự lặp lại các cụm như “chỉ là thoáng qua nhưng mà sao ta vẫn chờ”, “thì đành gieo lên bao vần thơ riêng mình thôi” tạo cảm giác day dứt, lưu luyến.
2. Cảm xúc chủ đạo
Đơn phương & nuối tiếc: nhân vật trữ tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng không thể thổ lộ → chỉ biết dồn nén.
Hy vọng & tuyệt vọng đan xen: “chờ ngày ấy mây tan, chờ ngày ấy mưa tàn” (hy vọng một ngày tình được đáp lại) nhưng rồi “dẫu biết cố gắng hy vọng là nát tan” (tự nhận ra sự vô vọng).
Say & mộng mị: phần rap của Tage thêm nét hiện đại, đời thường với rượu whisky, căn phòng lạ, đồng hồ, Hà Nội giá rét… → cho thấy sự cô đơn, nỗi nhớ quẩn quanh.
3. Hình tượng nghệ thuật
Ánh dương, trăng, mây, mưa, hoa rơi → thế giới thiên nhiên phản chiếu tâm trạng: khi vui thì rực rỡ, khi buồn thì ảm đạm.
Thi sĩ → hình ảnh trung tâm: một người yêu đơn phương, chỉ biết lấy thơ làm nơi gửi gắm. Không thể nói trực tiếp với người thương, chỉ có thể “gieo lên bao vần thơ riêng mình thôi”.
Trăng → bạn tri kỷ duy nhất của thi sĩ trong đêm dài cô độc.
Whisky, khăn mùi xoa, Hà Nội mùa đông → những chi tiết hiện đại, tạo sự đối lập giữa chất thơ bay bổng và nỗi cô đơn thực tại.
4. Thông điệp & ý nghĩa
Tình yêu thoáng qua cũng đủ để thành thơ: đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc, một ánh mắt, đã có thể trở thành nguồn cảm hứng bất tận.
Không phải tình yêu nào cũng trọn vẹn: có những tình cảm chỉ để nhớ, để viết, chứ không để đi đến cuối con đường.
Sự dũng cảm trong yếu đuối: dù biết là vô vọng, nhân vật vẫn chọn giữ tình yêu trong thơ ca thay vì buông bỏ hẳn.
👉 Tóm lại, “Thi Sĩ” là bản tình ca về một mối tình đơn phương, nhiều mộng mơ nhưng cũng ngập tràn tiếc nuối. Ca từ như một quyển nhật ký của người yêu trong im lặng, dùng thi ca để níu giữ điều không thể thuộc về mình.